comment 0

[PhD Diary] Cứ khóc nhé, bạn và tôi!

“Giọt nước mắt
Rơi khi nào, tôi cũng chẳng biết khi nào
Chỉ vì câu hát hay quá, yêu quá, thương quá”

“Hạnh phúc giản đơn chỉ là đôi lúc cảm thấy đớn đau trong lòng
Tìm được câu hát hay, để an ủi và vỗ về, thế thôi”

(Dưới ánh đèn sân khấu – Hứa Kim Tuyền)

Lạ lắm khi tìm được câu hát hay, chạm vào lòng mình. Và The Masked Singer Vietnam đã làm được điều đó với mình. “Giọt nước mắt chẳng biết rơi khi nào” và cứ khóc oà như một đứa trẻ, khóc mãi không thôi.

Lớn lên. Chúng ta có xu hướng giấu cảm xúc mình vào trong. Người ta hay định nghĩa “being mature” là điều khiển được cảm xúc của mình. Có phải vì thế chúng ta thường giấu cảm xúc vào trong? Khóc là xấu chăng? Là thể hiện chúng ta chưa biết kiểm soát cảm xúc của mình?

Nhưng tại sao phải kiểm soát cảm xúc của mình? Có phải tất cả các loại cảm xúc cần được kiểm soát? (Lại tâm lý của một người nghiên cứu thích đặt câu hỏi tại sao) Nhưng có lẽ những câu hỏi này không thuộc phạm vi bài viết ngày hôm nay. Mình chỉ muốn trích dẫn lời chia sẻ của Trấn Thành với Thuỳ Chi về việc thể hiện mình – hãy cứ khóc đi!

“Tôi rất thích khóc. Vì trong khoảnh khắc đó nó tách biệt giữa con người và động vật (Trích phim Răng nanh).” “Tôi rất thích đi bộ giữa trời mưa, bởi vì lúc đó sẽ không ai thấy tôi khóc” (Trích Charlie Chaplin)” – Cho nên còn khóc được cứ khóc đi, vui lắm!”

Và Đức Phúc chia sẻ với Thuỳ Chi.

“Không phải ai cũng có thể dễ dàng thoải mái khóc được trước mắt mọi người. Đó là một cách để mình tôn trọng cảm xúc của mình!”

Cứ khóc nhé, bạn và tôi!

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s