Series Things I learned – 6 lần này mình dành một phần nhỏ tự truyện bằng tiếng Việt. Tình cờ mình đọc được được post này của chị Chi Nguyễn trong lúc tâm trạng mình đang khá mệt mỏi.
Cũng đã được 2 tháng kể từ khi mình sang Hà Lan và bắt đầu hành trình PhD. Những ngày chuẩn bị cho chặng đường bay sang đã đầy lo âu, trăn trở của chính bản thân mình. Liệu rằng đây có phải là con đường mình thực sự muốn? 4 năm dài lắm, liệu rằng mình có đang đánh đổi tuổi thanh xuân của mình? Hay cứ ở lại Việt Nam và sống cuộc sống yên bình ở bên cạnh gia đình, bạn bè? Mình đi rồi ba mẹ sẽ như thế nào? Đây không phải lần đầu tiên xa nhà nhưng lần này cảm giác thật khó tả. Cái cảm giác 28 tuổi bay đi và bất định khác hẳn với cảm giác 3 năm trước 25 tuổi mình háo hức bay sang Mỹ cho một chặng đượng khám phá phía trước. 3 năm và mọi thứ thay đổi nhiều, nhất là bản thân mình.
Vẫn nhớ ngày mình đến phòng thuê bên này, trong phòng không có một thứ gì, mình trải khăn ra nằm. Khung cảnh đẹp nhưng buồn. 10 ngày tự cách ly trong phòng, mình không hề bước chân ra khỏi phòng. Nhưng thật may mắn mình có gia đình, bạn bè vẫn luôn bên cạnh trò chuyện, quan tâm, hỏi han, động viên và lo lắng cho mình.
2 tháng ngắn ngủi nhưng mình cũng tạm dần quen với con đường mình chọn. Thú thực vẫn còn cảm giác lo lắng cho sự bất định phía trước, nhưng tự bản thân mình cảm thấy may mắn, hạnh phúc vì mình đang học được rất nhiều thứ và mình cảm thấy bản thân trưởng thành hơn từng ngày. Mình hạnh phúc khi mỗi ngày trôi qua mình lại được khám phá bản thân ở một điều gì đó. Mình nhận ra cách để mình tự yêu bản thân hơn, hay cách mình thôi chỉ trích chính bản thân khi làm một điều gì đó “mình nghĩ là ngu ngốc”. Và mình cảm thấy hạnh phúc hơn khi mình nhận ra còn nhiều thứ cho bản thân để học hỏi, cách yêu một người là như thế nào – là khi thấy người ta hạnh phúc, chứ không phải chiếm hữu cho chính bản thân mình, cách mang hạnh phúc, điều tích cực của bản thân đến cho người khác. Vẫn còn nhiều thứ bất định, nhưng cuộc sống không có điều gì là chắn chắn cả.