Mỗi mùa xong Tết con về núi
Mang cả mùa xuân xuống thị thành
Con là đứa trẻ lo bến cuối
Thế nào nước mắt cũng vòng quanh
Tạ ơn cuộc sống, con còn đó
Một mảnh quê hương để trở về
Để mai trong lúc bơ vơ nhất
Điện thoại đầu kia có người nghe.
Ngày mai xa núi, câu mẹ nhắc
Đổi hết khôn ngoan, giữ lấy lòng
Đời coi vậy chứ bao dung lắm
Tâm thành, ai nỡ để về không.
Ngày mai xa núi, ba không nói
Ba chỉ im thinh. Nói cả rồi.
Bây giờ con lớn, thôi con bước
Có té đau thì gọi “ba ơi!”
Con đi chắc cũng qua dăm bể
Cũng đến trăm sông, vạn núi rồi
Trước ba mẹ vẫn như đứa trẻ
Đi mà bịn rịn mãi vành nôi.
(Trích Nguyễn Thiên Ngân)
Với post này mình sẽ để bản thân mình viết bằng Tiếng Việt. Tiếng Anh ngắn gọn, súc tích.. nhưng về cảm xúc mình vẫn thích viết Tiếng Việt hơn.
Gia đình dù đi đâu chăng nữa vẫn là nơi yêu thương mình nhất. Ngoài kia cuộc sống có dập dìu như thế nào, có thể bị người ta bắt nạt ra sao, có thể buồn bã như thế nào – nhưng chỉ cần nhấc máy lên gọi về gia đình, nghe giọng nói của ba mẹ, ngắm khuôn mặt hạnh phúc của ba mẹ rồi lại thấy ấm áp lạ, thấy mình mạnh mẽ hơn, thấy mình có khả năng đương đầu với cuộc sống ngoài kia hơn nữa.
Như hôm nay cũng vậy. Trời Bloomington cuối tuần nay buồn lắm, mưa gió rả rích không thôi. Tự nhiên lòng buồn hẳn, và buồn vì nhiều lý do nữa. Rồi nhấc máy lên gọi về nhà. Thương cái chữ Nhà gì đâu. Chỉ một âm tiết nhưng làm ấm lòng mình lại, cảm thấy mình được chở che, bảo vệ, cảm thấy mọi thứ rồi mình đều có thể đương đầu được hết. Chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối: hôm nay ba mẹ sẽ đi ăn sáng gì, con đang ăn gì đấy, học hành vất vả không, ở nhà có gì mới không, mẹ mới đi cổ vũ văn nghệ về, mà sao mọi nỗi buồn tan biến..
Con không chắc về dự định, kế hoạch của con, nhưng được sự cổ vũ của mẹ con tin rằng mình sẽ làm được. Con sẽ cố gắng 🙂
Yêu mẹ. Yêu ba. Yêu gia đình mình.

Bloomington – Đêm 8/9/2018